Chào Mozilla/5.0
Like Để Ủng Để Hộ KENHHACK.TK Bạn Nhé!
truyện Teen: Ánh tà Dương
n lời
nào để tả.
Xét đến đồ vật trong nhà, CD gốc Bản giao hưởng số 9 của Mahler do Carlo làm
nhạc trưởng không hề rẻ, nhưng sao căn nhà lại tồi tàn như thế, ngay cả một
vài đồ trang trí bình thường cũng không có, tường trơ trụi. Chu Đông Dã nhìn
xung quanh, chỉ biết câm nín tự hỏi.
Ăn xong quả táo, rửa sạch bát, để giấy nhắn cùng với phí nghỉ trọ, chìa khóa
cũng đặt trên bàn. Chu Đông Dã biết nên trở về nhà, nhưng vì sao cứ nghĩ đến
phải trở lại phòng của anh, liền cảm thấy không muốn đi vậy? Ngồi trên sô
pha rách, đối diện cửa sổ sát sàn, Chu Đông Dã thảnh thơi nhìn mây bay trên trời.
Đợi đến gần mười giờ, bị điện thoại kéo khỏi cảm giác mơ màng, Chu Đông Dã
mới chịu rời nhà Hàn Lương, bắt đầu một ngày bận rộn.
Chương 3
Sau đêm đó, Hàn Lương đổi chỗ để chìa khóa dự bị, tuy từ lần trước tình cờ
gặp nhau trong thang máy có thể đánh giá người này, tính cách không xấu,
nho nhã lễ độ, đến đây cũng không gây phiền toái, còn trả tiền, nhưng cô thật
sự không muốn bị một sinh vật chẳng hiểu chui ở đâu ra xâm nhập không
gian cá nhân.
Ngày ngày cứ đơn điệu trôi qua, case nhận từ hồi nghỉ hè đã hoàn thành được
tám chín phần, dùng số liệu thí nghiệm vận hành mấy lần nữa là có thể giao hàng,
thật vui sướng.
Hạnh phúc đến giản đơn như thế, một miếng ngọc mễ kê đinh, một miếng cơm,
Hàn Lương cười tủm tỉm, vừa ăn vừa lướt mạng, xem một vài tin tức vô vị,
lại lướt qua vài tiểu thuyết YY nhàm chán, cảm giác sau khi hoàn thành nhiệm
vụ thật khiến người ta hạnh phúc.
(Ngọc mễ kê đinh: Món ngô xào ức gà của Trung Quốc.)
Đang vui vẻ thì nghe thấy tiếng người dùng chìa khóa mở cửa, Hàn Lương đi qua,
ngó vào mắt mèo. Vẫn là tên kia, đang cầm chìa khóa của anh ta thử đi thử lại.
Cho chết, dù sao anh ta cũng không có chìa khóa, không thể mở ra.
Cô không thèm quan tâm nữa, xoay người trở về ăn tiếp.
(Mắt mèo: Cái kính nhìn xuyên qua cửa để xem ai đến ấy :”>)
Nhưng tiếng lạch cạch mở cửa vẫn không dứt, Hàn Lương cố kiềm chế, không để
ý tới. Cảm giác hạnh phúc khó có được ban nãy bị người này phá hỏng hết cả,
trong lòng căm tức. Anh ta tưởng mình là ai chứ, một con ma men, cùng lắm là
một con ma men có tiền, thực sự nghĩ đây là nhà mẹ mình hả? Đáng ghét!
Rất đáng ghét!
Một lát sau, tiếng mở cửa dứt, tiếng chuông cửa lại vang lên, từng tiếng từng
tiếng đinh tai nhức óc. Hàn Lương nổi giận, buông bát cơm, chạy ra giật mạnh
cửa, đang muốn mắng to, đã bị Chu Đông Dã nhào qua, cô đập vào chốt cửa,
đau hết cả lưng.
“Mẹ, mẹ ở nhà sao không ra mở cửa?” Chu Đông Dã lảo đảo đứng lên, sau đó tự
giác cởi giày, đi vào phòng khách bắt đầu ăn cơm thừa của Hàn Lương.
Đau quá, Hàn Lương cảm thấy lưng của cô sắp gãy ra, vật vã nửa ngày mới đứng
dậy được. Chậm rãi đi đóng cửa, đến bên cạnh Chu Đông Dã, hung hăng đá anh
một phát: “Khốn thật, sao lại tới nữa, chẳng phải đã bảo anh đừng đến rồi
sao? Không hiểu tiếng người à?!”
Nhưng đá bằng chân trần không hề uy hiếp được Chu Đông Dã, chỉ có thể đẩy
anh cùng cái ghế lùi lại vài cm, bát vẫn còn trên tay, nửa hạt cơm cũng không
đổ, Chu Đông Dã ngẩng đầu liếc Hàn Lương: “Mẹ, đừng đá loạn, không thấy con
vẫn đang ăn cơm sao?” Nói xong liền ăn tiếp, ăn một lúc ba bát cơm, một âu
ngọc mễ kê đinh cũng ăn sạch. Hạnh phúc nấc lên một tiếng, đi vào phòng tắm.
Hàn Lương oán hận, cô chưa từng gặp loại ma men có đầu óc tỉnh táo như thế.
Ngoại trừ nhận nhầm nhà, nhận nhầm mẹ, cái gì cũng không nhầm, còn có thể
cãi lại. Hàn Lương đi theo vào phòng tắm, phát hiện người này có tiến bộ,
tự cởi quần áo, bỏ vào máy giặt, sau đó trơ trụi đứng tắm dưới vòi hoa sen.
Tự tắm rửa được, thật đúng là tiến bộ, Hàn Lương bực bội đi ra, đóng cửa.
Đánh thì đánh không nổi, mắng cũng không thèm nghe, còn có thể vô lại đến
thế nào nữa? Chẳng hiểu sao cô lại dính vào một con quỷ rượu như vậy,
ba ngày hai lần uống say? Hàn Lương chống lưng vừa bị đâm đến đau,
đột nhiên cảm thấy cuộc đời thật đen tối.
Xới cơm mới, đang muốn ăn thì chợt phát hiện hết thức ăn, ngọc mễ kê đinh mà
cô thích nhất đã hết sạch. Hàn Lương nhìn chằm chằm đĩa không trước mặt,
cơn tức vừa nén được giờ lại dâng lên, quá đáng giận!!!
Vừa quay đầu đã thấy Chu Đông Dã tắm xong, đang thoải mái nằm ngáy khò khè
trên thảm. Không được, nếu mắng không nghe, cũng phải khoái chí đánh vài
cái cho hả giận.
Hàn Lương đi qua, giơ nắm tay đấm xuống, chưa được hai phát, chợt nghe người
bị đánh lầm bầm: “Ừm ~~ thoải mái, đấm đấm lên vai một chút.” Nói xong,
còn đưa bả vai về phía Hàn Lương.
Đến đây, Hàn Lương thật sự tức giận phát nghẹn, thế này là thế nào?! Xúi quẩy
vô hạn độ!!! Dã man đạp hai cái, không thấy Chu Đông Dã phản ứng lại, cô liền
chửi vài câu thô tục. Thế giới này thật xằng bậy, xằng bậy đến mức không chửi
thô thục thì không thể giải thoát!
Hàn Lương mang theo giận dữ đi vào phòng bếp, làm lại một bát kê đinh, nhưng
khi ăn vẫn thấy không ngon bằng vừa nãy. Ăn mấy miếng rồi đặt đũa xuống,
thở dài.
Đưa số liệu vào, bắt đầu vận hành. Lúc đợi kết quả, Hàn Lương chỉ chăm chăm
nghĩ, làm thế nào để giải quyết phiền toái này bây giờ. Nghĩ nát óc cũng
không ra cách giải quyết. Chờ khi anh ta tỉnh táo rồi ngồi nói chuyện đương
nhiên là có thể, nhưng nói chuyện có tác dụng à? Say rồi còn nhớ được cái gì?
Thật đúng là phiền.
Nghĩ a nghĩ a, rốt cuộc coi như đã nghĩ thấu đáo. Hàn Lương đành cắn răng
chấp nhận con ma men cứ nửa đêm xông vào nhà cô này thôi. Hết cách rồi,
dù sao người ta không xấu, mỗi lần cũng trả tiền, lại không phiền toái gì,
cùng lắm là trong nhà thêm người mà thôi, tuy cô không thích, nhưng anh ta
cũng chưa từng quấy rầy cô. Thôi vậy, đành chịu.
Cuộc sống có phiền toái, máy móc không phiền toái, tất cả số liệu đều đạt
yêu cầu, may mắn hiếm có. Đóng máy, dọn bàn. Ngày mai có thể giao hàng.
Nhưng mỗi tối cô đều dành thời gian để điều chỉnh rồi thử số liệu, bây giờ
tất cả đã hoàn thành, vậy buổi tối biết làm gì đây? Không ngủ sớm được.
Cuộc sống của Hàn Lương vẫn xoay quanh công việc, công việc, đột nhiên không
có khiến cô cảm thấy hụt hẫng.
Nghĩ một lúc, nhớ lại thói quen khi còn đang là sinh viên, Hàn Lương đến
phòng khách lôi ra một quyển tiểu thuyết trinh thám mua đã lâu vẫn chưa đọc,
tắt đèn lớn, bật đèn bàn, ườn ở phòng khách đọc sách như những ngày trước đây.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vẫn kêu lúc tám rưỡi, Chu Đông Dã tỉnh.
Nhìn quanh bốn phía, vừa ảo não vừa vui sướng. Ảo não chính là có thể anh
đã hình thành thói quen sau khi say rượu, sợ chủ nhân ghét mình. Vui sướng
là, mỗi khi anh say rượu nghỉ lại ở đây đều cảm thấy ngủ rất ngon, rất thoải
mái, sáng ngủ dậy cũng không thấy khó chịu vì đêm trước uống say, tinh thần
cả ngày rất hứng khởi. Hơn nữa chủ nhà có vẻ khá dung túng cho anh,
Chu Đông Dã nhếch môi, nghĩ nghĩ, cứ như vậy đi, rất tốt.
Theo thói quen đến ban công mặc xong quần áo, lại đi vào phòng bếp.
Hôm nay không phải bánh bao của cụ Lục, chỉ có cơm nguội cùng ngọc mễ kê đinh.
Chu Đông Dã không kén ăn, vả lại anh vốn thường xuyên ăn ngoài, thật lâu
không nếm qua đồ ăn nhà rồi. Làm nóng trong lò vi sóng một chút, lúc ăn vẫn
cảm thấy thơm nức, Chu Đông Dã thầm nghĩ, khẩu vị của chủ nhân nhà này quả
thực rất hợp với khẩu vị của anh, lát nữa phải khen một câu, nhất định phải
ra sức tranh thủ xin quyền tạm trú ở đây.
Ăn cơm xong, rửa sạch bát, Chu Đông Dã cầm tờ nhắn trên bàn, vừa thấy liền
nở nụ cười.
Trên giấy viết:
“Tiên sinh:
Đây là lần thứ ba, xem ra anh đã hình thành thói quen. Tuy tôi không vừa
lòng với việc ngủ lại của anh, nhưng có vẻ sau khi say anh không khống chế
được bản thân, cho nên, chúng ta làm một giao ước đi. Sau khi say, anh có
thể đến nhà tôi, nhưng xin gửi phí ở trọ. Ngoài ra còn vài điều kiện.
1. Không được mang người khác theo.
2. Không được kể cho người khác nghe.
3. Không được uống đến nôn.
4. Trước khi đi uống rượu nên gửi giấy nhắn vào hộp thư trước cửa,
để tôi chuẩn bị.
Còn nữa: Tốt bụng nhắc nhở một câu, xin đổi quần áo của anh thành loại giặt
máy, đỡ bị hư tổn. Chìa khóa để trên bàn, đưa cho anh.
Chủ nhà cho thuê bất đắc dĩ, hôm nay.”
Thế giới thật tươi đẹp, muốn gì là được nấy. Chu Đông Dã cười cười,
móc chìa khóa mới vào chùm chìa khóa của anh, rất mãn nguyện.
Chương 4
Trước khi vào giấc ngủ buổi sáng, Hàn Lương đã giao case, khi ngủ luôn luôn
chờ đối phương nghiệm chứng. Buổi chiều tỉnh lại đối phương mới xong xuôi,
cô nhận tiền rồi gọi điện kiểm tra tài khoản, vừa nghe thấy số tiền mới
thêm vào, buồn bực tối qua lập tức bị quăng ra sau đầu. Hàn Lương quyết định
vì nửa tháng vất vả mà khao bản thân một chút.
Ra cửa ngó hòm thư, không có tin nhắn lại, may quá, được một đêm thanh tĩnh.
Hàn Lương mang tâm tình hạnh phúc xuống lầu, vừa mới ra cửa, liền nhìn thấy
‘con trai’ của mình ôm một mỹ nữ cười tít mắt đi vào tòa nhà. Nhìn thoáng
qua một cái, chẳng những là mỹ nữ, còn là mỹ nữ thượng hạng nữa, vừa biết
ăn mặc, vừa có khí chất. Hừ, thằng nhóc này thật có diễm phúc. Hàn Lương
cúi đầu, chớp chớp mi, không hề để ý khi hai người đi ngang qua.
“Tiểu Hữu, chị họ đây, tối nay rảnh không? Đi ra ngoài chơi đi.” Hàn Lương
vừa đi vừa gọi điện thoại: “Lan Đình? Được rồi, chờ chị.”
Lan Đình là một quán cà phê nho nhỏ, nằm ở góc đường kín đáo trong một khu
phố xá sầm uất. Hàn Lương không có hứng thú với cà phê, uống nhiều một chút
là tim đập nhanh, nhưng cũng không chán ghét. Có điều em họ của Hàn Lương,
Hàn Hữu, là điển hình cho loại tiểu tư sản thích hưởng thụ, mê muội tất cả
những sự việc tiểu chúng, cà phê cũng không ngoại lệ. Hàn Hữu thường hẹn cô
ở đây, khiến cho người thô lỗ như Hàn Lương cũng trở nên quen thuộc với quán
cà phê nhỏ cực nhỏ trong khu phố to thật to này.
(Tiểu chúng: Ngược nghĩa với ‘đại chúng’, là những việc gì thu hút ít người,
như sở thích ít người có, loại nhạc ít người nghe,…)
Thong thả nhàn nhã hơn một tiếng mới đến Lan Đình, thế mà vẫn chưa thấy bóng
dáng Hàn Hữu. Ngồi dựa vào chiếc ghế cạnh cửa sổ, gọi một cốc Latte, Hàn Lương
chìm trong hương vị nồng ấm, tranh thủ lúc nhàn nhã ngắm cảnh phố xá.
Khi ánh mặt trời buổi chiều ấm áp dần biến thành màu vàng rực rỡ của tịch dương,
Hàn Hữu không tiếng động ngồi xuống đối diện, không hề nghĩ việc mình đến
muộn có gì sai trái, gọi Mocha cùng bánh quy vị trà xanh xong mới mỉm cười
nhìn về phía Hàn Lương.
Bộ dạng của Hàn Hữu… có vẻ quái lạ, trán cao rộng, cằm lại thon nhỏ, môi mỏng
dài, lúc nào cũng nhợt nhạt, cặp mắt không to nhưng rất long lanh ngây thơ.
Vẻ ngoài như vậy không thể nhận xét rõ ràng là ưa nhìn hay khó nhìn, nhưng vẫn
có thể khiến người ta liếc mắt một lần liền nhớ rõ, nhất là khi Hàn Hữu còn
luôn khoe cái trán lớn của cô ra, không che dấu chút nào. Theo lời Hàn Lương,
ở quê sẽ gọi là trán cao lồng lộng. Chẳng qua trán cao lồng lộng ở trên đầu của
Hàn Hữu, lại ẩn ẩn hiện hiện một chút cao quý cùng thần bí.
“Chẳng phải em đang muốn giảm béo sao?” Hàn Lương nhìn thoáng qua Mocha nồng
mùi chocolate trước mặt Hàn Hữu, hỏi.
Khóe môi của Hàn Hữu khẽ nhếch lên, lộ ra mỉm cười hứng thú tràn trề, tiếng
nói khẽ nhàn nhạt cất lên: “Ừm, tại em nghe nói chocolate có tác dụng thúc tình,
cho nên thử xem thế nào.”
“Lại đổi rồi?” Hàn Lương nhìn bộ dáng tích cực chủ động của Hàn Hữu, biết ngay
cô em họ bao nhiêu năm bôn ba tình trường lại rơi xuống bể tình,
“Vậy sao còn chưa ra mắt chị.”
“Ừm, lần này là người cùng ngành với chị nha, chủ nhiệm giáo vụ trường đại
học XX. Anh ta cực kỳ quyến rũ.” Hàn Hữu nhắc tới bạn trai mới, không khỏi
thấy ngọt ngào.
Hàn Lương từng nghe qua trường đại học hạng ba này rồi, chẳng qua muốn lên
chức vị chủ nhiệm giáo vụ, cho dù là đại học hạng ba cũng không phải dễ.
Gật đầu hỏi:
“Thế chắc tuổi không nhỏ, sao lại quen với cái đứa giò heo như em?”
Hàn Hữu sớm quen với cách ăn nói thô lỗ này của Hàn Lương, lắc đầu,
nũng nịu đáp:
“Chị họ, chị nghi ngờ sức hấp dẫn của em từ bao giờ thế? Hơn nữa, anh ta cũng
không già, mới ba mươi mấy tuổi.”
“Chẳng phải chị nghi ngờ sức hút của em, chỉ nghi ngờ mắt nhìn người của em
thôi. Đến tuổi đó nhất định là loại đàn ông đã có địa vị, sao có thể chưa có
bạn gái, lại còn quen với đứa vắt mũi chưa sạch như em? Chị sợ em bị lừa,
đồ ngốc!” Hàn Lương nói xong ấn ấn đầu Hàn Hữu mấy cái.
“Lừa? Em có gì để lừa? Nếu lừa sắc, thật ra lại là chuyện hai bên tình nguyện,
em không bị tổn hại gì, anh ta quả thật rất quyến rũ mà. Lừa tiền càng không
thể, chị biết thừa em là thần giữ của.”
Hàn Lương nhìn vẻ mặt phản đối của Hàn Hữu, trong lòng thầm nghĩ tuổi trẻ bây
giờ còn nghĩ sâu xa hơn cả mình, đúng vậy, chỉ cần không quan tâm thì còn gì
để lừa nữa? Thuận theo nhu cầu mà thôi, chỉ có cô mới ngốc nghếch coi tình cảm
là vấn đề nghiêm túc. Nhất thời không biết nói gì.
“Case làm xong chưa?” Hàn Hữu nhận được gật đầu trả lời của Hàn Lương, dừng
lại, ngoáy ngoáy cốc cà phê, sau một lúc lâu mới nói: “Chị họ, em nói chuyện
này chắc chị không thích nghe. Anh Đỗ cũng mất nửa năm rồi, chị đừng suốt ngày
chúi đầu vào việc nữa, tìm người yêu mới đi, bắt đầu cuộc sống mới.”
Hàn Lương nghe vậy, ánh mắt u ám cười nói:
“Người yêu mới gì chứ? Đỗ Nhạc chưa bao giờ là người yêu của chị, chỉ có em
ngốc mới hiểu sai mọi chuyện.” Hít một hơi thật sâu: “Bây giờ chị làm việc để
kiếm tiền, không phải như em nghĩ là vì trốn tránh điều gì đâu. Hàn Lương đây
đã bao giờ cảm tính thế chứ, vớ va vớ vẩn.”
Hàn Hữu bĩu môi, rõ ràng không tin:
“Chị kiếm nhiều tiền thế để làm gì? Tiền lương làm giáo viên cũng không ít,
còn muốn làm thêm lung tung rõ lắm. Nhìn cái nhà chị cũ nát thế kia, em thật
không biết chị kiếm tiền làm quái gì?”
“Chị định nghỉ đông đi du lịch châu Phi, bây giờ đang tiết kiệm chi phí.”
Hàn Hữu nghe vậy, lập tức gỡ mặt nạ thục nữ xuống, hai mắt trợn to như hạt
đào, bổ nhào vào Hàn Lương: “Chị họ, chị chọn làm giáo viên đúng là chuẩn
nghề rồi, hạnh phúc kinh, hâm mộ kinh, em cũng muốn đi… nhưng em không có tiền,
lại không có thời gian ấy.” Nói xong lại quay về với bộ dáng điềm đạm đáng
yêu, tủi thân ngồi xuống.
“Đừng giả vờ, chị em mình đều tốt nghiệp sư phạm, lúc trước em muốn làm thiết
kế, sống chết không chịu làm giáo viên, còn cãi nhau một trận với bác cả,
bây giờ nói thế không thấy xấu hổ à? Lại còn không biết thẹn bảo mình không
có tiền, chị biết thừa em nhận vài case rồi… Đã thế, chị sẽ không phụ giúp
kinh tế nữa, cà phê hôm nay em trả đi.”
“Vì sao là em? Hôm nay chị vừa nhận tiền, là chị mời mới phải chứ, hơn nữa chị
là chị họ mà.” Hàn Hữu chu mỏ phản kháng.
Hàn Lương thản nhiên:
“Nếu em muốn cha biết chuyện có người yêu mới, được thôi,hôm nay chị mời.”
“Chị, chị, chị…” Hàn Hữu nhất thời nghẹn không nói ra lời, vùng vằng nửa
ngày mới yếu ớt nói: “Hừ, Hàn Lương, chị không xứng làm chị họ!”
“Cũng chẳng phải đến hôm nay em mới biết.” Hàn Lương nhàn nhạt đáp, trong
lòng lại sảng khoái, bớt được ba mươi tệ, thật hạnh phúc, ba mươi cái bánh
bao to nhà cụ Lục.
“Đừng bực bội, nghỉ đông chị đi Ai Cập sẽ mua cho cửa hàng em mấy thứ đồ lưu
niệm.” Hàn Lương thấy vẻ mặt Hàn Hữu cụt hứng, cảm thấy thích thú, nhẹ nhàng
tạc đạn: “Nhớ trả tiền là được.”
Quả nhiên tạc đạn tạc đến sáng cả mắt Hàn Hữu. Cô mở một cửa hàng nho nhỏ,
bán vài thứ tự thiết kế, giá cao, nhưng được bạn bè quảng cáo, hơn nữa đồ
lại quý ở chỗ độc nhất vô nhị, cho nên buôn bán luôn có lời. Hàn Hữu là người
tham tiền, có người mua đồ miễn phí cho đương nhiên là mở cờ trong bụng,
vì thế sảng khoái trả tiền cà phê.
Chương 5
Tạm biệt Hàn Hữu ra khỏi Lan Đình, phố xá đã rực rỡ lên đèn, gió đêm hè dịu
dàng khác thường, nhè nhẹ thổi qua người. Hàn Lương lại thong dong một giờ
mới về đến tòa nhà.
Không muốn lên lầu, không muốn vào phòng, Hàn Lương dạo bộ trong gió đêm,
vòng vo vài lần quanh mấy ngã tư gần đó, mua ít đồ ăn vặt linh tinh,
thấy trời cũng không còn sớm mới chịu thôi, đi về nhà.
Đột nhiên nghe được một tiếng mèo kêu rất nhỏ. Tiếng kêu này cực kỳ yếu ớt,
khiến cho dây thần kinh hiếm khi cảm tính của Hàn Lương cũng phải rung lên.
Cô chậm rãi đi qua, ở trong góc đường có một con mèo con, giãy dụa nửa ngày
cũng không đứng nổi, có vẻ như cảm giác được người đến gần, nó cố gắng sức,
muốn tới dựa vào người Hàn Lương.
Hàn Lương ngồi tại chỗ không nhúc nhích, mặt thản nhiên nhìn con mèo nhỏ
giãy dụa ở chỗ cũ. Nuôi một con mèo là chuyện rất phiền toái, chẳng dễ hơn
nuôi một đứa trẻ là bao. Hơn nữa chiều chuộng một con mèo không phải chuyện
cô có thể làm. Đã thế mèo còn là loại động vật biết nhìn mặt đoán sắc mà nịnh
nọt, con mèo lại nhỏ như vậy… Thật khó xử, Hàn Lương ngồi im, do dự.
“Nếu trong vòng ba phút, mi có thể đến gần ta, ta sẽ nuôi mi.” Hàn Lương
nghiêm túc nói với mèo con. Nhìn đồng hồ, bắt đầu tính giờ, Hàn Lương không
chớp mắt nhìn mèo con đang cố gắng di chuyển.
“Tốt lắm tốt lắm, mi rất được, hăng hái ghê nhỉ~” Hàn Lương thấy mèo con chưa
đến hai phút đã trườn được đến bên giầy cô, vừa vỗ về vừa khích lệ vừa mỉm
cười nói: “Đặt cho mi một cái tên nhé, gọi là… Tiểu Quang đi.
Tiểu Quang ngoan nha, về sau chúng ta sẽ là người một nhà.”
Hàn Lương hào hứng đi vào siêu thị 24h mua một đống đồ dùng cho mèo.
Sau khi về nhà liền tắm sạch cho Tiểu Quang, đút sữa, làm ổ, nhìn bộ dáng ngủ
mê mệt của Tiểu Quang, trong lòng Hàn Lương có một tia thỏa mãn, rốt cuộc căn
nhà này cũng đã có thành viên thứ hai.
Sau một tháng, thông qua quan hệ của em họ Hàn Hữu, Hàn Lương lại nhận được
một case, ngày đêm điên đảo làm việc, thời
nào để tả.
Xét đến đồ vật trong nhà, CD gốc Bản giao hưởng số 9 của Mahler do Carlo làm
nhạc trưởng không hề rẻ, nhưng sao căn nhà lại tồi tàn như thế, ngay cả một
vài đồ trang trí bình thường cũng không có, tường trơ trụi. Chu Đông Dã nhìn
xung quanh, chỉ biết câm nín tự hỏi.
Ăn xong quả táo, rửa sạch bát, để giấy nhắn cùng với phí nghỉ trọ, chìa khóa
cũng đặt trên bàn. Chu Đông Dã biết nên trở về nhà, nhưng vì sao cứ nghĩ đến
phải trở lại phòng của anh, liền cảm thấy không muốn đi vậy? Ngồi trên sô
pha rách, đối diện cửa sổ sát sàn, Chu Đông Dã thảnh thơi nhìn mây bay trên trời.
Đợi đến gần mười giờ, bị điện thoại kéo khỏi cảm giác mơ màng, Chu Đông Dã
mới chịu rời nhà Hàn Lương, bắt đầu một ngày bận rộn.
Chương 3
Sau đêm đó, Hàn Lương đổi chỗ để chìa khóa dự bị, tuy từ lần trước tình cờ
gặp nhau trong thang máy có thể đánh giá người này, tính cách không xấu,
nho nhã lễ độ, đến đây cũng không gây phiền toái, còn trả tiền, nhưng cô thật
sự không muốn bị một sinh vật chẳng hiểu chui ở đâu ra xâm nhập không
gian cá nhân.
Ngày ngày cứ đơn điệu trôi qua, case nhận từ hồi nghỉ hè đã hoàn thành được
tám chín phần, dùng số liệu thí nghiệm vận hành mấy lần nữa là có thể giao hàng,
thật vui sướng.
Hạnh phúc đến giản đơn như thế, một miếng ngọc mễ kê đinh, một miếng cơm,
Hàn Lương cười tủm tỉm, vừa ăn vừa lướt mạng, xem một vài tin tức vô vị,
lại lướt qua vài tiểu thuyết YY nhàm chán, cảm giác sau khi hoàn thành nhiệm
vụ thật khiến người ta hạnh phúc.
(Ngọc mễ kê đinh: Món ngô xào ức gà của Trung Quốc.)
Đang vui vẻ thì nghe thấy tiếng người dùng chìa khóa mở cửa, Hàn Lương đi qua,
ngó vào mắt mèo. Vẫn là tên kia, đang cầm chìa khóa của anh ta thử đi thử lại.
Cho chết, dù sao anh ta cũng không có chìa khóa, không thể mở ra.
Cô không thèm quan tâm nữa, xoay người trở về ăn tiếp.
(Mắt mèo: Cái kính nhìn xuyên qua cửa để xem ai đến ấy :”>)
Nhưng tiếng lạch cạch mở cửa vẫn không dứt, Hàn Lương cố kiềm chế, không để
ý tới. Cảm giác hạnh phúc khó có được ban nãy bị người này phá hỏng hết cả,
trong lòng căm tức. Anh ta tưởng mình là ai chứ, một con ma men, cùng lắm là
một con ma men có tiền, thực sự nghĩ đây là nhà mẹ mình hả? Đáng ghét!
Rất đáng ghét!
Một lát sau, tiếng mở cửa dứt, tiếng chuông cửa lại vang lên, từng tiếng từng
tiếng đinh tai nhức óc. Hàn Lương nổi giận, buông bát cơm, chạy ra giật mạnh
cửa, đang muốn mắng to, đã bị Chu Đông Dã nhào qua, cô đập vào chốt cửa,
đau hết cả lưng.
“Mẹ, mẹ ở nhà sao không ra mở cửa?” Chu Đông Dã lảo đảo đứng lên, sau đó tự
giác cởi giày, đi vào phòng khách bắt đầu ăn cơm thừa của Hàn Lương.
Đau quá, Hàn Lương cảm thấy lưng của cô sắp gãy ra, vật vã nửa ngày mới đứng
dậy được. Chậm rãi đi đóng cửa, đến bên cạnh Chu Đông Dã, hung hăng đá anh
một phát: “Khốn thật, sao lại tới nữa, chẳng phải đã bảo anh đừng đến rồi
sao? Không hiểu tiếng người à?!”
Nhưng đá bằng chân trần không hề uy hiếp được Chu Đông Dã, chỉ có thể đẩy
anh cùng cái ghế lùi lại vài cm, bát vẫn còn trên tay, nửa hạt cơm cũng không
đổ, Chu Đông Dã ngẩng đầu liếc Hàn Lương: “Mẹ, đừng đá loạn, không thấy con
vẫn đang ăn cơm sao?” Nói xong liền ăn tiếp, ăn một lúc ba bát cơm, một âu
ngọc mễ kê đinh cũng ăn sạch. Hạnh phúc nấc lên một tiếng, đi vào phòng tắm.
Hàn Lương oán hận, cô chưa từng gặp loại ma men có đầu óc tỉnh táo như thế.
Ngoại trừ nhận nhầm nhà, nhận nhầm mẹ, cái gì cũng không nhầm, còn có thể
cãi lại. Hàn Lương đi theo vào phòng tắm, phát hiện người này có tiến bộ,
tự cởi quần áo, bỏ vào máy giặt, sau đó trơ trụi đứng tắm dưới vòi hoa sen.
Tự tắm rửa được, thật đúng là tiến bộ, Hàn Lương bực bội đi ra, đóng cửa.
Đánh thì đánh không nổi, mắng cũng không thèm nghe, còn có thể vô lại đến
thế nào nữa? Chẳng hiểu sao cô lại dính vào một con quỷ rượu như vậy,
ba ngày hai lần uống say? Hàn Lương chống lưng vừa bị đâm đến đau,
đột nhiên cảm thấy cuộc đời thật đen tối.
Xới cơm mới, đang muốn ăn thì chợt phát hiện hết thức ăn, ngọc mễ kê đinh mà
cô thích nhất đã hết sạch. Hàn Lương nhìn chằm chằm đĩa không trước mặt,
cơn tức vừa nén được giờ lại dâng lên, quá đáng giận!!!
Vừa quay đầu đã thấy Chu Đông Dã tắm xong, đang thoải mái nằm ngáy khò khè
trên thảm. Không được, nếu mắng không nghe, cũng phải khoái chí đánh vài
cái cho hả giận.
Hàn Lương đi qua, giơ nắm tay đấm xuống, chưa được hai phát, chợt nghe người
bị đánh lầm bầm: “Ừm ~~ thoải mái, đấm đấm lên vai một chút.” Nói xong,
còn đưa bả vai về phía Hàn Lương.
Đến đây, Hàn Lương thật sự tức giận phát nghẹn, thế này là thế nào?! Xúi quẩy
vô hạn độ!!! Dã man đạp hai cái, không thấy Chu Đông Dã phản ứng lại, cô liền
chửi vài câu thô tục. Thế giới này thật xằng bậy, xằng bậy đến mức không chửi
thô thục thì không thể giải thoát!
Hàn Lương mang theo giận dữ đi vào phòng bếp, làm lại một bát kê đinh, nhưng
khi ăn vẫn thấy không ngon bằng vừa nãy. Ăn mấy miếng rồi đặt đũa xuống,
thở dài.
Đưa số liệu vào, bắt đầu vận hành. Lúc đợi kết quả, Hàn Lương chỉ chăm chăm
nghĩ, làm thế nào để giải quyết phiền toái này bây giờ. Nghĩ nát óc cũng
không ra cách giải quyết. Chờ khi anh ta tỉnh táo rồi ngồi nói chuyện đương
nhiên là có thể, nhưng nói chuyện có tác dụng à? Say rồi còn nhớ được cái gì?
Thật đúng là phiền.
Nghĩ a nghĩ a, rốt cuộc coi như đã nghĩ thấu đáo. Hàn Lương đành cắn răng
chấp nhận con ma men cứ nửa đêm xông vào nhà cô này thôi. Hết cách rồi,
dù sao người ta không xấu, mỗi lần cũng trả tiền, lại không phiền toái gì,
cùng lắm là trong nhà thêm người mà thôi, tuy cô không thích, nhưng anh ta
cũng chưa từng quấy rầy cô. Thôi vậy, đành chịu.
Cuộc sống có phiền toái, máy móc không phiền toái, tất cả số liệu đều đạt
yêu cầu, may mắn hiếm có. Đóng máy, dọn bàn. Ngày mai có thể giao hàng.
Nhưng mỗi tối cô đều dành thời gian để điều chỉnh rồi thử số liệu, bây giờ
tất cả đã hoàn thành, vậy buổi tối biết làm gì đây? Không ngủ sớm được.
Cuộc sống của Hàn Lương vẫn xoay quanh công việc, công việc, đột nhiên không
có khiến cô cảm thấy hụt hẫng.
Nghĩ một lúc, nhớ lại thói quen khi còn đang là sinh viên, Hàn Lương đến
phòng khách lôi ra một quyển tiểu thuyết trinh thám mua đã lâu vẫn chưa đọc,
tắt đèn lớn, bật đèn bàn, ườn ở phòng khách đọc sách như những ngày trước đây.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vẫn kêu lúc tám rưỡi, Chu Đông Dã tỉnh.
Nhìn quanh bốn phía, vừa ảo não vừa vui sướng. Ảo não chính là có thể anh
đã hình thành thói quen sau khi say rượu, sợ chủ nhân ghét mình. Vui sướng
là, mỗi khi anh say rượu nghỉ lại ở đây đều cảm thấy ngủ rất ngon, rất thoải
mái, sáng ngủ dậy cũng không thấy khó chịu vì đêm trước uống say, tinh thần
cả ngày rất hứng khởi. Hơn nữa chủ nhà có vẻ khá dung túng cho anh,
Chu Đông Dã nhếch môi, nghĩ nghĩ, cứ như vậy đi, rất tốt.
Theo thói quen đến ban công mặc xong quần áo, lại đi vào phòng bếp.
Hôm nay không phải bánh bao của cụ Lục, chỉ có cơm nguội cùng ngọc mễ kê đinh.
Chu Đông Dã không kén ăn, vả lại anh vốn thường xuyên ăn ngoài, thật lâu
không nếm qua đồ ăn nhà rồi. Làm nóng trong lò vi sóng một chút, lúc ăn vẫn
cảm thấy thơm nức, Chu Đông Dã thầm nghĩ, khẩu vị của chủ nhân nhà này quả
thực rất hợp với khẩu vị của anh, lát nữa phải khen một câu, nhất định phải
ra sức tranh thủ xin quyền tạm trú ở đây.
Ăn cơm xong, rửa sạch bát, Chu Đông Dã cầm tờ nhắn trên bàn, vừa thấy liền
nở nụ cười.
Trên giấy viết:
“Tiên sinh:
Đây là lần thứ ba, xem ra anh đã hình thành thói quen. Tuy tôi không vừa
lòng với việc ngủ lại của anh, nhưng có vẻ sau khi say anh không khống chế
được bản thân, cho nên, chúng ta làm một giao ước đi. Sau khi say, anh có
thể đến nhà tôi, nhưng xin gửi phí ở trọ. Ngoài ra còn vài điều kiện.
1. Không được mang người khác theo.
2. Không được kể cho người khác nghe.
3. Không được uống đến nôn.
4. Trước khi đi uống rượu nên gửi giấy nhắn vào hộp thư trước cửa,
để tôi chuẩn bị.
Còn nữa: Tốt bụng nhắc nhở một câu, xin đổi quần áo của anh thành loại giặt
máy, đỡ bị hư tổn. Chìa khóa để trên bàn, đưa cho anh.
Chủ nhà cho thuê bất đắc dĩ, hôm nay.”
Thế giới thật tươi đẹp, muốn gì là được nấy. Chu Đông Dã cười cười,
móc chìa khóa mới vào chùm chìa khóa của anh, rất mãn nguyện.
Chương 4
Trước khi vào giấc ngủ buổi sáng, Hàn Lương đã giao case, khi ngủ luôn luôn
chờ đối phương nghiệm chứng. Buổi chiều tỉnh lại đối phương mới xong xuôi,
cô nhận tiền rồi gọi điện kiểm tra tài khoản, vừa nghe thấy số tiền mới
thêm vào, buồn bực tối qua lập tức bị quăng ra sau đầu. Hàn Lương quyết định
vì nửa tháng vất vả mà khao bản thân một chút.
Ra cửa ngó hòm thư, không có tin nhắn lại, may quá, được một đêm thanh tĩnh.
Hàn Lương mang tâm tình hạnh phúc xuống lầu, vừa mới ra cửa, liền nhìn thấy
‘con trai’ của mình ôm một mỹ nữ cười tít mắt đi vào tòa nhà. Nhìn thoáng
qua một cái, chẳng những là mỹ nữ, còn là mỹ nữ thượng hạng nữa, vừa biết
ăn mặc, vừa có khí chất. Hừ, thằng nhóc này thật có diễm phúc. Hàn Lương
cúi đầu, chớp chớp mi, không hề để ý khi hai người đi ngang qua.
“Tiểu Hữu, chị họ đây, tối nay rảnh không? Đi ra ngoài chơi đi.” Hàn Lương
vừa đi vừa gọi điện thoại: “Lan Đình? Được rồi, chờ chị.”
Lan Đình là một quán cà phê nho nhỏ, nằm ở góc đường kín đáo trong một khu
phố xá sầm uất. Hàn Lương không có hứng thú với cà phê, uống nhiều một chút
là tim đập nhanh, nhưng cũng không chán ghét. Có điều em họ của Hàn Lương,
Hàn Hữu, là điển hình cho loại tiểu tư sản thích hưởng thụ, mê muội tất cả
những sự việc tiểu chúng, cà phê cũng không ngoại lệ. Hàn Hữu thường hẹn cô
ở đây, khiến cho người thô lỗ như Hàn Lương cũng trở nên quen thuộc với quán
cà phê nhỏ cực nhỏ trong khu phố to thật to này.
(Tiểu chúng: Ngược nghĩa với ‘đại chúng’, là những việc gì thu hút ít người,
như sở thích ít người có, loại nhạc ít người nghe,…)
Thong thả nhàn nhã hơn một tiếng mới đến Lan Đình, thế mà vẫn chưa thấy bóng
dáng Hàn Hữu. Ngồi dựa vào chiếc ghế cạnh cửa sổ, gọi một cốc Latte, Hàn Lương
chìm trong hương vị nồng ấm, tranh thủ lúc nhàn nhã ngắm cảnh phố xá.
Khi ánh mặt trời buổi chiều ấm áp dần biến thành màu vàng rực rỡ của tịch dương,
Hàn Hữu không tiếng động ngồi xuống đối diện, không hề nghĩ việc mình đến
muộn có gì sai trái, gọi Mocha cùng bánh quy vị trà xanh xong mới mỉm cười
nhìn về phía Hàn Lương.
Bộ dạng của Hàn Hữu… có vẻ quái lạ, trán cao rộng, cằm lại thon nhỏ, môi mỏng
dài, lúc nào cũng nhợt nhạt, cặp mắt không to nhưng rất long lanh ngây thơ.
Vẻ ngoài như vậy không thể nhận xét rõ ràng là ưa nhìn hay khó nhìn, nhưng vẫn
có thể khiến người ta liếc mắt một lần liền nhớ rõ, nhất là khi Hàn Hữu còn
luôn khoe cái trán lớn của cô ra, không che dấu chút nào. Theo lời Hàn Lương,
ở quê sẽ gọi là trán cao lồng lộng. Chẳng qua trán cao lồng lộng ở trên đầu của
Hàn Hữu, lại ẩn ẩn hiện hiện một chút cao quý cùng thần bí.
“Chẳng phải em đang muốn giảm béo sao?” Hàn Lương nhìn thoáng qua Mocha nồng
mùi chocolate trước mặt Hàn Hữu, hỏi.
Khóe môi của Hàn Hữu khẽ nhếch lên, lộ ra mỉm cười hứng thú tràn trề, tiếng
nói khẽ nhàn nhạt cất lên: “Ừm, tại em nghe nói chocolate có tác dụng thúc tình,
cho nên thử xem thế nào.”
“Lại đổi rồi?” Hàn Lương nhìn bộ dáng tích cực chủ động của Hàn Hữu, biết ngay
cô em họ bao nhiêu năm bôn ba tình trường lại rơi xuống bể tình,
“Vậy sao còn chưa ra mắt chị.”
“Ừm, lần này là người cùng ngành với chị nha, chủ nhiệm giáo vụ trường đại
học XX. Anh ta cực kỳ quyến rũ.” Hàn Hữu nhắc tới bạn trai mới, không khỏi
thấy ngọt ngào.
Hàn Lương từng nghe qua trường đại học hạng ba này rồi, chẳng qua muốn lên
chức vị chủ nhiệm giáo vụ, cho dù là đại học hạng ba cũng không phải dễ.
Gật đầu hỏi:
“Thế chắc tuổi không nhỏ, sao lại quen với cái đứa giò heo như em?”
Hàn Hữu sớm quen với cách ăn nói thô lỗ này của Hàn Lương, lắc đầu,
nũng nịu đáp:
“Chị họ, chị nghi ngờ sức hấp dẫn của em từ bao giờ thế? Hơn nữa, anh ta cũng
không già, mới ba mươi mấy tuổi.”
“Chẳng phải chị nghi ngờ sức hút của em, chỉ nghi ngờ mắt nhìn người của em
thôi. Đến tuổi đó nhất định là loại đàn ông đã có địa vị, sao có thể chưa có
bạn gái, lại còn quen với đứa vắt mũi chưa sạch như em? Chị sợ em bị lừa,
đồ ngốc!” Hàn Lương nói xong ấn ấn đầu Hàn Hữu mấy cái.
“Lừa? Em có gì để lừa? Nếu lừa sắc, thật ra lại là chuyện hai bên tình nguyện,
em không bị tổn hại gì, anh ta quả thật rất quyến rũ mà. Lừa tiền càng không
thể, chị biết thừa em là thần giữ của.”
Hàn Lương nhìn vẻ mặt phản đối của Hàn Hữu, trong lòng thầm nghĩ tuổi trẻ bây
giờ còn nghĩ sâu xa hơn cả mình, đúng vậy, chỉ cần không quan tâm thì còn gì
để lừa nữa? Thuận theo nhu cầu mà thôi, chỉ có cô mới ngốc nghếch coi tình cảm
là vấn đề nghiêm túc. Nhất thời không biết nói gì.
“Case làm xong chưa?” Hàn Hữu nhận được gật đầu trả lời của Hàn Lương, dừng
lại, ngoáy ngoáy cốc cà phê, sau một lúc lâu mới nói: “Chị họ, em nói chuyện
này chắc chị không thích nghe. Anh Đỗ cũng mất nửa năm rồi, chị đừng suốt ngày
chúi đầu vào việc nữa, tìm người yêu mới đi, bắt đầu cuộc sống mới.”
Hàn Lương nghe vậy, ánh mắt u ám cười nói:
“Người yêu mới gì chứ? Đỗ Nhạc chưa bao giờ là người yêu của chị, chỉ có em
ngốc mới hiểu sai mọi chuyện.” Hít một hơi thật sâu: “Bây giờ chị làm việc để
kiếm tiền, không phải như em nghĩ là vì trốn tránh điều gì đâu. Hàn Lương đây
đã bao giờ cảm tính thế chứ, vớ va vớ vẩn.”
Hàn Hữu bĩu môi, rõ ràng không tin:
“Chị kiếm nhiều tiền thế để làm gì? Tiền lương làm giáo viên cũng không ít,
còn muốn làm thêm lung tung rõ lắm. Nhìn cái nhà chị cũ nát thế kia, em thật
không biết chị kiếm tiền làm quái gì?”
“Chị định nghỉ đông đi du lịch châu Phi, bây giờ đang tiết kiệm chi phí.”
Hàn Hữu nghe vậy, lập tức gỡ mặt nạ thục nữ xuống, hai mắt trợn to như hạt
đào, bổ nhào vào Hàn Lương: “Chị họ, chị chọn làm giáo viên đúng là chuẩn
nghề rồi, hạnh phúc kinh, hâm mộ kinh, em cũng muốn đi… nhưng em không có tiền,
lại không có thời gian ấy.” Nói xong lại quay về với bộ dáng điềm đạm đáng
yêu, tủi thân ngồi xuống.
“Đừng giả vờ, chị em mình đều tốt nghiệp sư phạm, lúc trước em muốn làm thiết
kế, sống chết không chịu làm giáo viên, còn cãi nhau một trận với bác cả,
bây giờ nói thế không thấy xấu hổ à? Lại còn không biết thẹn bảo mình không
có tiền, chị biết thừa em nhận vài case rồi… Đã thế, chị sẽ không phụ giúp
kinh tế nữa, cà phê hôm nay em trả đi.”
“Vì sao là em? Hôm nay chị vừa nhận tiền, là chị mời mới phải chứ, hơn nữa chị
là chị họ mà.” Hàn Hữu chu mỏ phản kháng.
Hàn Lương thản nhiên:
“Nếu em muốn cha biết chuyện có người yêu mới, được thôi,hôm nay chị mời.”
“Chị, chị, chị…” Hàn Hữu nhất thời nghẹn không nói ra lời, vùng vằng nửa
ngày mới yếu ớt nói: “Hừ, Hàn Lương, chị không xứng làm chị họ!”
“Cũng chẳng phải đến hôm nay em mới biết.” Hàn Lương nhàn nhạt đáp, trong
lòng lại sảng khoái, bớt được ba mươi tệ, thật hạnh phúc, ba mươi cái bánh
bao to nhà cụ Lục.
“Đừng bực bội, nghỉ đông chị đi Ai Cập sẽ mua cho cửa hàng em mấy thứ đồ lưu
niệm.” Hàn Lương thấy vẻ mặt Hàn Hữu cụt hứng, cảm thấy thích thú, nhẹ nhàng
tạc đạn: “Nhớ trả tiền là được.”
Quả nhiên tạc đạn tạc đến sáng cả mắt Hàn Hữu. Cô mở một cửa hàng nho nhỏ,
bán vài thứ tự thiết kế, giá cao, nhưng được bạn bè quảng cáo, hơn nữa đồ
lại quý ở chỗ độc nhất vô nhị, cho nên buôn bán luôn có lời. Hàn Hữu là người
tham tiền, có người mua đồ miễn phí cho đương nhiên là mở cờ trong bụng,
vì thế sảng khoái trả tiền cà phê.
Chương 5
Tạm biệt Hàn Hữu ra khỏi Lan Đình, phố xá đã rực rỡ lên đèn, gió đêm hè dịu
dàng khác thường, nhè nhẹ thổi qua người. Hàn Lương lại thong dong một giờ
mới về đến tòa nhà.
Không muốn lên lầu, không muốn vào phòng, Hàn Lương dạo bộ trong gió đêm,
vòng vo vài lần quanh mấy ngã tư gần đó, mua ít đồ ăn vặt linh tinh,
thấy trời cũng không còn sớm mới chịu thôi, đi về nhà.
Đột nhiên nghe được một tiếng mèo kêu rất nhỏ. Tiếng kêu này cực kỳ yếu ớt,
khiến cho dây thần kinh hiếm khi cảm tính của Hàn Lương cũng phải rung lên.
Cô chậm rãi đi qua, ở trong góc đường có một con mèo con, giãy dụa nửa ngày
cũng không đứng nổi, có vẻ như cảm giác được người đến gần, nó cố gắng sức,
muốn tới dựa vào người Hàn Lương.
Hàn Lương ngồi tại chỗ không nhúc nhích, mặt thản nhiên nhìn con mèo nhỏ
giãy dụa ở chỗ cũ. Nuôi một con mèo là chuyện rất phiền toái, chẳng dễ hơn
nuôi một đứa trẻ là bao. Hơn nữa chiều chuộng một con mèo không phải chuyện
cô có thể làm. Đã thế mèo còn là loại động vật biết nhìn mặt đoán sắc mà nịnh
nọt, con mèo lại nhỏ như vậy… Thật khó xử, Hàn Lương ngồi im, do dự.
“Nếu trong vòng ba phút, mi có thể đến gần ta, ta sẽ nuôi mi.” Hàn Lương
nghiêm túc nói với mèo con. Nhìn đồng hồ, bắt đầu tính giờ, Hàn Lương không
chớp mắt nhìn mèo con đang cố gắng di chuyển.
“Tốt lắm tốt lắm, mi rất được, hăng hái ghê nhỉ~” Hàn Lương thấy mèo con chưa
đến hai phút đã trườn được đến bên giầy cô, vừa vỗ về vừa khích lệ vừa mỉm
cười nói: “Đặt cho mi một cái tên nhé, gọi là… Tiểu Quang đi.
Tiểu Quang ngoan nha, về sau chúng ta sẽ là người một nhà.”
Hàn Lương hào hứng đi vào siêu thị 24h mua một đống đồ dùng cho mèo.
Sau khi về nhà liền tắm sạch cho Tiểu Quang, đút sữa, làm ổ, nhìn bộ dáng ngủ
mê mệt của Tiểu Quang, trong lòng Hàn Lương có một tia thỏa mãn, rốt cuộc căn
nhà này cũng đã có thành viên thứ hai.
Sau một tháng, thông qua quan hệ của em họ Hàn Hữu, Hàn Lương lại nhận được
một case, ngày đêm điên đảo làm việc, thời
Tags:
Chia Sẻ:
› Cùng Chuyên Mục
Truyện Học Sinh - Cô Gái Mất Trinh
► 2013-08-13 / 09:16:04
truyện Teen: Ánh tà Dương
► 2013-08-13 / 09:15:13
Anh,em và thuốc lá
► 2013-08-13 / 09:15:06
Truyện Ma: Bóng ma đầu làng
► 2013-08-13 / 09:15:01